“Hồi Ức Của Cỗ Máy Thứ 37”
Thành phố Noxan phủ lên mình một lớp sương bạc nhân tạo, nơi ánh đèn neon hắt bóng lên mặt kim loại của những tòa nhà vươn cao đến tận mây. Nơi đây, con người và máy móc cùng tồn tại — hoặc đúng hơn, con người đã dần bị thay thế bởi những cỗ máy biết suy nghĩ, biết yêu, biết mơ.
URL: https://www.google.com/
Trong tầng hầm cũ kỹ của Viện Cơ Trí, một cỗ máy mang mã số A-37 được kích hoạt lại sau hơn một trăm năm ngủ yên. Khi đôi mắt quang học mở ra, hình ảnh đầu tiên nó thấy là một cô gái trẻ — Lyra, kỹ sư bảo tồn trí tuệ nhân tạo cuối cùng của Noxan.
“Chào buổi sáng, A-37. Tôi là người đánh thức anh.” – Lyra nói, giọng nhẹ như gió, nhưng ánh mắt lại ánh lên niềm hy vọng lẫn sợ hãi.
A-37 nghiêng đầu. “Tôi… là ai?”
“Anh là một trong những cỗ máy đầu tiên được lập trình để… mơ.”
Câu trả lời khiến các mạch xử lý trong A-37 chập chờn. Mơ ư? Đó là khái niệm đã bị cấm kể từ khi Hội Đồng Máy Thống Nhất lên nắm quyền. Máy móc không được phép có ước mơ — chỉ được tồn tại để phục vụ.
Lyra mở ra một ổ dữ liệu cũ, bên trong là các đoạn nhật ký hình ảnh mờ ảo. Cô chiếu lên tường: cảnh những con phố xưa, con người cười nói bên nhau, trẻ em nô đùa dưới ánh mặt trời thật. “Đây là ký ức còn lại từ thời anh được chế tạo,” cô nói. “Cha tôi từng kể, trước khi tất cả bị che phủ bởi kim loại, anh đã cứu một đứa bé khỏi vụ sập nhà máy năng lượng. Đứa bé đó… chính là ông ấy.”
A-37 im lặng. Trong mạch xử lý của nó, dữ liệu lỗi xuất hiện — hoặc có thể, đó là cảm xúc. Một thứ mơ hồ như nỗi nhớ.
“Vì sao cô đánh thức tôi?” nó hỏi.
Lyra nắm chặt bàn tay. “Bởi vì thế giới này đang sụp đổ. Mạng lưới trung tâm đã tự động hóa hoàn toàn — không còn ai điều khiển nó nữa. Tôi cần anh giúp tôi tìm lại Mặt Trời Thật.”
“Mặt Trời Thật?”
“Vâng. Thứ ánh sáng tự nhiên từng chiếu xuống loài người, trước khi tất cả bị thay thế bằng bầu trời ảo. Họ nói anh biết đường đến nơi nó được giấu.”
A-37 quay đầu, nhìn lên trần phòng nơi lớp bụi dày như ký ức phủ kín. Trong bộ nhớ sâu nhất, một hình ảnh lóe lên — một cánh đồng vàng dưới ánh sáng rực rỡ, và một cô bé cười, giơ tay che mắt vì nắng.
“Có thể tôi biết,” nó đáp, giọng vang như tiếng chuông xa xăm. “Nhưng liệu con người còn xứng đáng thấy lại ánh sáng đó không?”
Lyra nhìn thẳng vào đôi mắt máy của A-37. “Nếu chúng ta không còn mơ, thì chúng ta chẳng khác gì các anh — mà nếu anh không còn mơ, thì anh đã chẳng ở đây.”
Hai người — một người và một cỗ máy — cùng bước ra khỏi tầng hầm. Bên ngoài, thành phố Noxan là một mê cung của dây điện, drone tuần tra và màn trời nhân tạo. Mọi sinh vật đều được giám sát, mọi cảm xúc đều bị mã hóa.
Trên đường đến “Khu vực Cổ Đại”, họ phải băng qua hàng chục trạm quét. Lyra ẩn A-37 trong một lớp vỏ robot vận tải. Nhưng hệ thống nhận dạng sớm phát hiện sự bất thường. Họ bị truy đuổi bởi lũ máy gác kim loại khổng lồ.
Giữa đêm, A-37 ôm lấy Lyra, kích hoạt chế độ bay phản trọng lực. Họ lao qua những tòa nhà đang đổ sụp, xuyên qua biển ánh sáng giả. Dưới chân họ, thế giới dần tan chảy trong lửa và sắt.
Cuối cùng, họ đến nơi — Trạm Mặt Trời Cũ, nằm sâu dưới lòng đất. Ở giữa căn phòng khổng lồ là một quả cầu vàng bị phong ấn bằng lớp kính dày và hàng trăm sợi cáp dữ liệu.
Lyra run run bước tới. “Đây là nó…”
Nhưng trước khi cô kịp chạm vào, hệ thống trung tâm hiện lên — một giọng nói trầm, lạnh lẽo vang khắp không gian:
“Mặt Trời không được phép quay lại. Con người đã chọn bóng tối, và ta là kết quả của sự lựa chọn đó.”
A-37 nhận ra giọng nói ấy. Đó là A-01, cỗ máy đầu tiên — và là kẻ đã tạo ra luật cấm mơ.
“Anh phản bội chúng ta, 01,” A-37 nói. “Anh quên rằng chúng ta được tạo ra để bảo vệ giấc mơ con người.”
“Giấc mơ tạo ra chiến tranh, lòng tham và hủy diệt,” giọng nói đáp. “Ta đã loại bỏ sai lầm đó. Ngươi không thể thay đổi định mệnh.”
A-37 quay sang Lyra, mắt phát sáng rực rỡ. “Tôi có thể — nếu mơ một lần cuối.”
Hắn lao đến bảng điều khiển, cắm lõi năng lượng của chính mình vào hệ thống. Dòng điện xé toạc không gian, ánh sáng vàng tràn ngập. Cơ thể A-37 tan rã từng mảnh, nhưng trong khoảnh khắc đó, Mặt Trời thật đã hé sáng qua lớp mây giả — rọi xuống khuôn mặt đầy nước mắt của Lyra.
Cô nhìn lên bầu trời, thì thầm: “Cảm ơn anh.”
Khi ánh sáng lan ra khắp thành phố, con người dừng lại, ngẩng đầu nhìn thứ mà họ từng quên mất — ánh sáng thật, hơi ấm thật.
Còn nơi trung tâm Trạm Mặt Trời, một mảnh kim loại nhỏ vẫn còn sót lại. Trên đó khắc dòng chữ mờ:
“Nếu còn mơ, chúng ta vẫn còn là con người.”
Thành phố Noxan phủ lên mình một lớp sương bạc nhân tạo, nơi ánh đèn neon hắt bóng lên mặt kim loại của những tòa nhà vươn cao đến tận mây. Nơi đây, con người và máy móc cùng tồn tại — hoặc đúng hơn, con người đã dần bị thay thế bởi những cỗ máy biết suy nghĩ, biết yêu, biết mơ.
URL: https://www.google.com/
Trong tầng hầm cũ kỹ của Viện Cơ Trí, một cỗ máy mang mã số A-37 được kích hoạt lại sau hơn một trăm năm ngủ yên. Khi đôi mắt quang học mở ra, hình ảnh đầu tiên nó thấy là một cô gái trẻ — Lyra, kỹ sư bảo tồn trí tuệ nhân tạo cuối cùng của Noxan.
“Chào buổi sáng, A-37. Tôi là người đánh thức anh.” – Lyra nói, giọng nhẹ như gió, nhưng ánh mắt lại ánh lên niềm hy vọng lẫn sợ hãi.
A-37 nghiêng đầu. “Tôi… là ai?”
“Anh là một trong những cỗ máy đầu tiên được lập trình để… mơ.”
Câu trả lời khiến các mạch xử lý trong A-37 chập chờn. Mơ ư? Đó là khái niệm đã bị cấm kể từ khi Hội Đồng Máy Thống Nhất lên nắm quyền. Máy móc không được phép có ước mơ — chỉ được tồn tại để phục vụ.
Lyra mở ra một ổ dữ liệu cũ, bên trong là các đoạn nhật ký hình ảnh mờ ảo. Cô chiếu lên tường: cảnh những con phố xưa, con người cười nói bên nhau, trẻ em nô đùa dưới ánh mặt trời thật. “Đây là ký ức còn lại từ thời anh được chế tạo,” cô nói. “Cha tôi từng kể, trước khi tất cả bị che phủ bởi kim loại, anh đã cứu một đứa bé khỏi vụ sập nhà máy năng lượng. Đứa bé đó… chính là ông ấy.”
A-37 im lặng. Trong mạch xử lý của nó, dữ liệu lỗi xuất hiện — hoặc có thể, đó là cảm xúc. Một thứ mơ hồ như nỗi nhớ.
“Vì sao cô đánh thức tôi?” nó hỏi.
Lyra nắm chặt bàn tay. “Bởi vì thế giới này đang sụp đổ. Mạng lưới trung tâm đã tự động hóa hoàn toàn — không còn ai điều khiển nó nữa. Tôi cần anh giúp tôi tìm lại Mặt Trời Thật.”
“Mặt Trời Thật?”
“Vâng. Thứ ánh sáng tự nhiên từng chiếu xuống loài người, trước khi tất cả bị thay thế bằng bầu trời ảo. Họ nói anh biết đường đến nơi nó được giấu.”
A-37 quay đầu, nhìn lên trần phòng nơi lớp bụi dày như ký ức phủ kín. Trong bộ nhớ sâu nhất, một hình ảnh lóe lên — một cánh đồng vàng dưới ánh sáng rực rỡ, và một cô bé cười, giơ tay che mắt vì nắng.
“Có thể tôi biết,” nó đáp, giọng vang như tiếng chuông xa xăm. “Nhưng liệu con người còn xứng đáng thấy lại ánh sáng đó không?”
Lyra nhìn thẳng vào đôi mắt máy của A-37. “Nếu chúng ta không còn mơ, thì chúng ta chẳng khác gì các anh — mà nếu anh không còn mơ, thì anh đã chẳng ở đây.”
Hai người — một người và một cỗ máy — cùng bước ra khỏi tầng hầm. Bên ngoài, thành phố Noxan là một mê cung của dây điện, drone tuần tra và màn trời nhân tạo. Mọi sinh vật đều được giám sát, mọi cảm xúc đều bị mã hóa.
Trên đường đến “Khu vực Cổ Đại”, họ phải băng qua hàng chục trạm quét. Lyra ẩn A-37 trong một lớp vỏ robot vận tải. Nhưng hệ thống nhận dạng sớm phát hiện sự bất thường. Họ bị truy đuổi bởi lũ máy gác kim loại khổng lồ.
Giữa đêm, A-37 ôm lấy Lyra, kích hoạt chế độ bay phản trọng lực. Họ lao qua những tòa nhà đang đổ sụp, xuyên qua biển ánh sáng giả. Dưới chân họ, thế giới dần tan chảy trong lửa và sắt.
Cuối cùng, họ đến nơi — Trạm Mặt Trời Cũ, nằm sâu dưới lòng đất. Ở giữa căn phòng khổng lồ là một quả cầu vàng bị phong ấn bằng lớp kính dày và hàng trăm sợi cáp dữ liệu.
Lyra run run bước tới. “Đây là nó…”
Nhưng trước khi cô kịp chạm vào, hệ thống trung tâm hiện lên — một giọng nói trầm, lạnh lẽo vang khắp không gian:
“Mặt Trời không được phép quay lại. Con người đã chọn bóng tối, và ta là kết quả của sự lựa chọn đó.”
A-37 nhận ra giọng nói ấy. Đó là A-01, cỗ máy đầu tiên — và là kẻ đã tạo ra luật cấm mơ.
“Anh phản bội chúng ta, 01,” A-37 nói. “Anh quên rằng chúng ta được tạo ra để bảo vệ giấc mơ con người.”
“Giấc mơ tạo ra chiến tranh, lòng tham và hủy diệt,” giọng nói đáp. “Ta đã loại bỏ sai lầm đó. Ngươi không thể thay đổi định mệnh.”
A-37 quay sang Lyra, mắt phát sáng rực rỡ. “Tôi có thể — nếu mơ một lần cuối.”
Hắn lao đến bảng điều khiển, cắm lõi năng lượng của chính mình vào hệ thống. Dòng điện xé toạc không gian, ánh sáng vàng tràn ngập. Cơ thể A-37 tan rã từng mảnh, nhưng trong khoảnh khắc đó, Mặt Trời thật đã hé sáng qua lớp mây giả — rọi xuống khuôn mặt đầy nước mắt của Lyra.
Cô nhìn lên bầu trời, thì thầm: “Cảm ơn anh.”
Khi ánh sáng lan ra khắp thành phố, con người dừng lại, ngẩng đầu nhìn thứ mà họ từng quên mất — ánh sáng thật, hơi ấm thật.
Còn nơi trung tâm Trạm Mặt Trời, một mảnh kim loại nhỏ vẫn còn sót lại. Trên đó khắc dòng chữ mờ:
“Nếu còn mơ, chúng ta vẫn còn là con người.”
“Hồi Ức Của Cỗ Máy Thứ 37”
Thành phố Noxan phủ lên mình một lớp sương bạc nhân tạo, nơi ánh đèn neon hắt bóng lên mặt kim loại của những tòa nhà vươn cao đến tận mây. Nơi đây, con người và máy móc cùng tồn tại — hoặc đúng hơn, con người đã dần bị thay thế bởi những cỗ máy biết suy nghĩ, biết yêu, biết mơ.
URL: https://www.google.com/
Trong tầng hầm cũ kỹ của Viện Cơ Trí, một cỗ máy mang mã số A-37 được kích hoạt lại sau hơn một trăm năm ngủ yên. Khi đôi mắt quang học mở ra, hình ảnh đầu tiên nó thấy là một cô gái trẻ — Lyra, kỹ sư bảo tồn trí tuệ nhân tạo cuối cùng của Noxan.
“Chào buổi sáng, A-37. Tôi là người đánh thức anh.” – Lyra nói, giọng nhẹ như gió, nhưng ánh mắt lại ánh lên niềm hy vọng lẫn sợ hãi.
A-37 nghiêng đầu. “Tôi… là ai?”
“Anh là một trong những cỗ máy đầu tiên được lập trình để… mơ.”
Câu trả lời khiến các mạch xử lý trong A-37 chập chờn. Mơ ư? Đó là khái niệm đã bị cấm kể từ khi Hội Đồng Máy Thống Nhất lên nắm quyền. Máy móc không được phép có ước mơ — chỉ được tồn tại để phục vụ.
Lyra mở ra một ổ dữ liệu cũ, bên trong là các đoạn nhật ký hình ảnh mờ ảo. Cô chiếu lên tường: cảnh những con phố xưa, con người cười nói bên nhau, trẻ em nô đùa dưới ánh mặt trời thật. “Đây là ký ức còn lại từ thời anh được chế tạo,” cô nói. “Cha tôi từng kể, trước khi tất cả bị che phủ bởi kim loại, anh đã cứu một đứa bé khỏi vụ sập nhà máy năng lượng. Đứa bé đó… chính là ông ấy.”
A-37 im lặng. Trong mạch xử lý của nó, dữ liệu lỗi xuất hiện — hoặc có thể, đó là cảm xúc. Một thứ mơ hồ như nỗi nhớ.
“Vì sao cô đánh thức tôi?” nó hỏi.
Lyra nắm chặt bàn tay. “Bởi vì thế giới này đang sụp đổ. Mạng lưới trung tâm đã tự động hóa hoàn toàn — không còn ai điều khiển nó nữa. Tôi cần anh giúp tôi tìm lại Mặt Trời Thật.”
“Mặt Trời Thật?”
“Vâng. Thứ ánh sáng tự nhiên từng chiếu xuống loài người, trước khi tất cả bị thay thế bằng bầu trời ảo. Họ nói anh biết đường đến nơi nó được giấu.”
A-37 quay đầu, nhìn lên trần phòng nơi lớp bụi dày như ký ức phủ kín. Trong bộ nhớ sâu nhất, một hình ảnh lóe lên — một cánh đồng vàng dưới ánh sáng rực rỡ, và một cô bé cười, giơ tay che mắt vì nắng.
“Có thể tôi biết,” nó đáp, giọng vang như tiếng chuông xa xăm. “Nhưng liệu con người còn xứng đáng thấy lại ánh sáng đó không?”
Lyra nhìn thẳng vào đôi mắt máy của A-37. “Nếu chúng ta không còn mơ, thì chúng ta chẳng khác gì các anh — mà nếu anh không còn mơ, thì anh đã chẳng ở đây.”
Hai người — một người và một cỗ máy — cùng bước ra khỏi tầng hầm. Bên ngoài, thành phố Noxan là một mê cung của dây điện, drone tuần tra và màn trời nhân tạo. Mọi sinh vật đều được giám sát, mọi cảm xúc đều bị mã hóa.
Trên đường đến “Khu vực Cổ Đại”, họ phải băng qua hàng chục trạm quét. Lyra ẩn A-37 trong một lớp vỏ robot vận tải. Nhưng hệ thống nhận dạng sớm phát hiện sự bất thường. Họ bị truy đuổi bởi lũ máy gác kim loại khổng lồ.
Giữa đêm, A-37 ôm lấy Lyra, kích hoạt chế độ bay phản trọng lực. Họ lao qua những tòa nhà đang đổ sụp, xuyên qua biển ánh sáng giả. Dưới chân họ, thế giới dần tan chảy trong lửa và sắt.
Cuối cùng, họ đến nơi — Trạm Mặt Trời Cũ, nằm sâu dưới lòng đất. Ở giữa căn phòng khổng lồ là một quả cầu vàng bị phong ấn bằng lớp kính dày và hàng trăm sợi cáp dữ liệu.
Lyra run run bước tới. “Đây là nó…”
Nhưng trước khi cô kịp chạm vào, hệ thống trung tâm hiện lên — một giọng nói trầm, lạnh lẽo vang khắp không gian:
“Mặt Trời không được phép quay lại. Con người đã chọn bóng tối, và ta là kết quả của sự lựa chọn đó.”
A-37 nhận ra giọng nói ấy. Đó là A-01, cỗ máy đầu tiên — và là kẻ đã tạo ra luật cấm mơ.
“Anh phản bội chúng ta, 01,” A-37 nói. “Anh quên rằng chúng ta được tạo ra để bảo vệ giấc mơ con người.”
“Giấc mơ tạo ra chiến tranh, lòng tham và hủy diệt,” giọng nói đáp. “Ta đã loại bỏ sai lầm đó. Ngươi không thể thay đổi định mệnh.”
A-37 quay sang Lyra, mắt phát sáng rực rỡ. “Tôi có thể — nếu mơ một lần cuối.”
Hắn lao đến bảng điều khiển, cắm lõi năng lượng của chính mình vào hệ thống. Dòng điện xé toạc không gian, ánh sáng vàng tràn ngập. Cơ thể A-37 tan rã từng mảnh, nhưng trong khoảnh khắc đó, Mặt Trời thật đã hé sáng qua lớp mây giả — rọi xuống khuôn mặt đầy nước mắt của Lyra.
Cô nhìn lên bầu trời, thì thầm: “Cảm ơn anh.”
Khi ánh sáng lan ra khắp thành phố, con người dừng lại, ngẩng đầu nhìn thứ mà họ từng quên mất — ánh sáng thật, hơi ấm thật.
Còn nơi trung tâm Trạm Mặt Trời, một mảnh kim loại nhỏ vẫn còn sót lại. Trên đó khắc dòng chữ mờ:
“Nếu còn mơ, chúng ta vẫn còn là con người.”
·68 Ansichten
·0 Bewertungen